Note chơi chơi 1106
Gắn bó với một nơi 3 năm đã coi là “nhà” được chưa quý vị. Với hắn là có đó ạ, à mà kể ra theo đuổi, bám chặt hơn cả đỉa là 5 năm chứ bộ, chị HR ngán ngẩm :v anh phỏng vấn nhẵn mặt :v
Vù …
Trở về Hà Nội những ngày gần 100 năm trước, cụ thể là 5 năm, cuối xuân 2017. Những ngày mát mẻ, nắng vàng chiếu xiên qua tán cây, gió thổi vù vù, trời xanh mây trắng, chim ca ríu rít @@. Trường hắn tổ chức ngày hội nghề nghiệp cho sinh viên.
Một cậu nhóc năm 4, đi hóng hớt. Ừ thì với ý nghĩ “trẻ trâu” đi chơi cho vui, nhận sổ với bút, bình nước là chính, vì còn lâu mình mới ra trường, thế là đi đầy đủ các công ty, dạo từ tầng 2 lên tầng 4. Quà chất đầy balo.
Hơn 11h rồi, hắn đang định về thì chợt để mắt tới công ty F nọ tầng 2, hình như hắn chưa vào. Rồi cũng đi nốt cho đủ quà, vào phỏng vấn. Ơ cơ mà chả hiểu sao công ty ấy lại có sức hút kì lạ như là một định mệnh, tôi xin khẳng định lại là định mệnh chứ không hề có một bạn nữ nào đặc biệt hớp hồn hắn, và đó là nơi duy nhất hắn để lại thông tin. Vài ngày sau có 1 cuộc điện thoại phỏng vấn trên Keangnam, hắn tự tin vốn lý thuyết đầy bụng, khỏi cần ăn, giữa trưa bắt xe bus lên đường.
Tạch lần 1. Chưa buồn lắm.
Tạch cơ mà hắn được nói chuyện với một anh phỏng vấn đầy thân thiện, cởi mở và niềm nở, đặc biệt có điểm chung học chung trường và thầy. Đoạn cuối hai anh em tán chuyện về điểm chung đó. Giờ nghĩ lại mới thấy, chắc do mình chả trả lời được gì nên anh ấy tìm chủ đề để nói chuyện cho buổi phóng vấn đỡ nhàn chán =)). Sự cởi mở, nhiệt tình từ con người nơi đây càng làm hắn muốn gắn bó nơi này.
Dù tạch nhưng hắn vẫn được tạo cơ hội làm thực tập sinh tham gia các khoá đào tạo tại công ty.
Hè năm ấy đi thực tập với hừng hực khí thể để ra dáng của một người đi làm. Nhưng đời không như mơ, hôm đầu hắn nghe cái lịch trình đào tạo mà phát hoảng, lắm cái hắn chưa nghe thấy bao giờ mà học có 2,3 ngày hoặc 1 tuần. Tối về vắt tay lên trán, liệu mình có chọn nhầm nghề không …..
Nhưng chả hiểu sao hắn vẫn cứ đi đến công ty, có thể vì công ty có điều hoà. Quá trình thực tập khiến hắn càng trở nên thích môi trường ấy, một môi trường trẻ trung, năng động (mặc dù hắn không phải là người năng động :v), đào tạo bài bản, thoải mái, đồ uống free, team thì tràn ngập tiếng cười, có vài bố nhây hơn cả bạn hắn ở trường. Và rồi hắn cũng làm được một chiếc project đầu tiên trong đời, hí hứng với kết quả, mong chờ được đánh giá cao từ project để tiếp tục gắn bó nơi đây.
(Project :v: mọi người cho star đi https://github.com/minhnv2306/open-nguyen-van-minh-photo-sharing)
Nhưng không, tạch lần 2.
Thực sự buồn, mang theo một biển nước mắt về quê tắm, nghỉ hè nốt những ngày cuối năm 3 trong những ngày ít ỏi còn lại chuẩn bị cho năm 4.
Sáu tháng trôi nhanh như một con gió, chàng trai năm ấy đã ở nhà ôn luyện thêm và quyết định nộp tuyển lại công ty đó. Phỏng vấn lần 3.
Lần này không lên Keangnam nữa, hắn được chuyển địa điểm về Trần Khát Chân. À ha, hắn cũng nghĩ thực tập chỗ này khá tiện, cạnh trường hắn học. Cũng như các lần phỏng vấn trước, hắn hồi hộp lắm, đến sớm, chuẩn bị kĩ càng.
Tạch thêm lần nữa. Wtf, chán nản thực sự, hắn tự hỏi bản thân lại kém cỏi vậy sao. Hắn buồn bã đêm quên ăn, ngày quên ngủ. May có cái đồ án khoai kéo lại, hắn sợ hãi hơn, lao đầu vào tìm hiểu mà quên mất nỗi thất vọng về bản thân phỏng vấn tới 3 lần vẫn tạch …
Nhưng cũng có những đêm, hắn thao thức và trằn trọc, không phải vì đói. Lúc này thì không còn suy nghĩ trẻ trâu đi phỏng vấn cho vui hay lấy kinh nghiệm nữa rồi, hết tuổi ăn chơi, hắn nghĩ mình cần công việc, hắn sợ cảnh màn trời chiếu đất cạp đất thay cơm. Hắn lại ôn tập lại, bài bản hơn và cụ thể hơn. Áp lực công việc từ độ tuổi chênh vênh 23 sao mà ghê đến thế =)))))))
(Chú thích: đoạn trên là hư cấu, thực ra đêm không ngủ do ngày ngủ nhiều thôi, luật nhân quả)
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, 6 tháng nữa lại qua, đồ án của hắn cũng hòm hòm chờ lịch bảo vệ ….
Lần 4 phỏng vấn, mang theo sự quyết tâm cao hơn cả núi, không được thì về quê chăn bò, tránh phải cạp đất. Đậu lại chính ông phỏng vấn hắn 6 tháng trước:
- Ơ chú nhìn quen thế @@
- Anh em mình mới gặp nhau 6 tháng trước chính tại phòng này anh ạ.
Người đầu tiên đưa vào đời.
Sau đó là những chuỗi ngày đỡ nước mắt hơn của hắn. Hắn phỏng vấn lên vị trí mới của công ty, lại là anh phỏng vấn hắn lần 1, anh phỏng vấn lại bảo chú nhìn quen quen….
Thời gian lại cứ trôi, đã gần 3 năm hắn làm việc tại đây, lúc vui có, lúc buồn cũng có, lúc gặp bug chửi thề trước không giờ có, lúc hạnh phúc 5 năm trước không có, 3 năm gần đây có, ghét ông phỏng vấn ở Trần Khát Chân trước có giờ không có =))), Sun đã làm hắn thay đổi rất nhiều.
Sun* đã biến từ 1 cậu bé hiền lành, ngây thơ ngày nọ thành 1 người ngây thơ biết code. Cảm ơn Sun*, và những con người nơi đây vì những trải nghiệm, vì kiến thức, vì văn hoá, một “gia đình” tóm lại là vì tất cả.
Ming
Note chơi chơi 1106